3237. Đừng biến trẻ thành cụ non
Đừng
biến trẻ thành cụ non
Cháu tập làm người lớn nhưng cháu vẫn là trẻ con. Ảnh PNTB |
Phía sau cơ quan cũ của
tôi là một trường mẫu giáo. Sáng sáng nghe bài nhạc nhà trường mở thật to cho
các cháu tập thể dục "Que sera sera", ai cũng trợn tròn mắt! Một bài
hát quá hay nhưng thật không nín được cười khi hình dung cả một lũ con nít mới
chập chững biết đi sáng nào cũng tự vấn "Biết ra sao ngày sau?", rồi
tự an ủi "Thôi, cái gì đến sẽ đến".
Nhưng
tôi lại không được cười một cách giải trí như vậy khi nghe các em bé thi The
Voice Kids Việt Nam cất lên não nuột những Đá trông chồng, Còn
tuổi nào cho em, hay gắng gượng Tự nguyện, Dậy
mà đi, Đất nước lời ru,Độc huyền cầm… Chúng ta đâu có thiếu bài
hát cho mọi dịp và mọi lứa tuổi, sao cứ phải dùng lộn tiệm hoặc vay mượn một
cách vất vả như vậy?
Ngày tôi còn nhỏ, lũ con nít véo von
suốt ngày những "Một ông sao sáng, hai ông sáng sao", "Kìa chú
là chú ếch con có hai là hai mắt tròn, chú ngồi học bài một mình bên hố bom kề
vườn xoan", "Vào rừng xanh ta đi vào rừng xanh... kìa nai con đang
khóc nhè bên suối, nọ chú voi đang lúc lắc cái vòi, ô quá hay con gà con nó
bay", "Con vỏi con voi, cái vòi đi trước, hai chân trước đi
trước". Trung thu thì rộn ràng khắp nơi "Tết Trung thu em rước đèn đi
chơi, em rước đèn đi khắp phố phường". Lớn thêm một chút, có: "Ai bảo
chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ", "Em ước mơ gì tuổi mười
hai tuổi mười ba, em ước mơ em là, em được là tiên nữ, ban phép tiên cho hoa
biết nói cả tiếng người, ban phép tiên cho người chắp cánh bay giữa trời",
"Ánh trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng Cuội già ôm một mối mơ",
"Ông trăng xuống chơi cây cau thì cau sẽ cho mo, ông trăng xuống chơi học
trò thì học trò cho bút, ông trăng xuống chơi ông bụt thì ông bụt cho chùa, ông
trăng xuống chơi nhà vua thì nhà vua cho lính"... Chơi tập thể ban đầu
phải đi thành một vòng tròn thì hát "Vòng tròn có một cái tâm, cái tâm ở
giữa vòng tròn, đi sao đi cho đều đi cho khéo, cho vòng tròn đừng có méo đừng
có vuông". Ngồi bệt chơi trò đập dép thì có bài "Nào cùng chuyền
chiếc dép trong tay cho đều, chuyền cho đều chuyền cho khéo anh ơi, nếu không
thì mời anh ra". Đến chữ "ra" cả bọn cùng đập chiếc dép ba lần
xuống sân kèm theo hai lần ha! ha! ha thật mạnh, vui lắm.
Đến lượt lứa cháu tôi, chúng có những
bài hát giũ hết sạch mệt mỏi cho ông bà cha mẹ: "Một hai ba bốn hít thở
hít thở hít thở", "Ba bà đi bán lợn con, bán đi chẳng được lon ton
chạy về", "Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi",
"Hông dám đâu em còn phải học bài", rồi mấy tháng nay đám trẻ trong
xóm suốt ngày oạc oạc giả vờ tiếng cáo kêu trong What does the fox say...
Trẻ thơ được ví là chồi non, tia nắng
đầu ngày, nụ hoa mới nhú. Chúng trong trẻo hồn nhiên như mạch nước đầu nguồn.
Mọi thứ khô cằn già cỗi vốn khá nhiều trong cuộc sống này đều có phép màu tự
rượi mát và xanh tươi trở lại trong tiếng hát ngọng líu của trẻ con. Thế giới quanh
chúng là con mèo con chó, nước, hoa và cầu vồng. Phép hồi sinh thế giới của trẻ
thơ nằm ở cái nhìn luôn luôn là sơ sinh của chúng với vạn vật.
Nên khi chứng kiến các em bé thi hát
trong Đồ Rê Mí hay The Voice Kids cố gắng vặn vẹo để diễn tả nỗi đau, sự mất
mát hay nỗi kiêu hùng trong những bài hát chỉ dành cho lứa tuổi cả chục năm sau
đó, tôi thấy bực mình. Có những bài hát được chọn với mục đích bám sát thời sự
nhằm lấy lòng người bình chọn vượt quá sức khiến đứa trẻ gồng cứng và giả tạo
phát tội nghiệp. Sao không để chúng hát những bài hát ngây thơ đáng yêu của lứa
tuổi? Có gia đình nào chơi với con trong buổi tối đầm ấm mà cùng nhau hát....
cô gái vót chông không, hả trời?
Xin nhớ rằng thi thố chỉ là hình thức
khiến cuộc chơi của trẻ con sôi động hơn, nhưng chính sự non nớt trong vắt của
chúng mới chính là điểm mạnh nhất của chương trình để thu hút khán giả vốn đã
quá mệt với mưu sinh. Một chương trình cho trẻ con mà toàn thấy các ông bà cụ
non thì chắc chắn rồi người hâm mộ sẽ quay lưng.
Thời thơ ấu thật ngắn, xin những huấn
luyện viên người lớn đừng vì mục đích thắng thua của mình mà nhồi trẻ vào những
bộ áo vay mượn xa lạ với chúng.
Hoàng Xuân/
Nhận xét