3226. Đất của chú, máu của cháu

Đất của chú, máu của cháu

13/09/2014 09:50 GMT+7
TT - Tục ngữ có câu “sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì”, câu chuyện tình chú cháu nhưng vì đất đai tài sản mà cháu là nạn nhân, còn chú thành bị cáo.
“Người ta thường nói sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì. Tại sao gia đình bị cáo lại xảy ra sự việc đáng tiếc? Bị cáo là chú lại đi giết chết cháu ruột, ấy là vì cháu ruột nhiều lần đến nhà chú ném gạch, chửi bới. Khi chú không phản ứng thì bỏ về nhà. Về rồi lại sang trèo tường vào nhà chú gây sự tiếp...” - đó là những lời bào chữa mà vị luật sư dành cho bị cáo Trịnh Xuân Cường (38 tuổi, Q.Tây Hồ), bị TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử trong một ngày tháng 8 về tội giết người.

Vị luật sư bào chữa cho bị hại cũng không kém phần gay gắt: “Tòa nên xem xét, đừng để bị cáo đổ hết lỗi cho bị hại. Bị cáo khai chưa thành khẩn nhằm đánh lạc hướng của hội đồng xét xử. Gia đình bị cáo chưa bồi thường cho nhà bị hại một đồng nào, đề nghị phải bồi thường...”.
Máu người ruột thịt
Cáo trạng thể hiện bị cáo Trịnh Xuân Cường và ông Trịnh Xuân Thắng là hai anh em, được bố mẹ chia cho hai mảnh đất gần nhau.
Tháng 9-2013, ông Cường xây phòng trọ trên phần đất được bố mẹ cho gần nhà ông Thắng thì con trai ông Thắng là Trịnh Xuân L. đến ngăn cản.
0g ngày 26-9-2013, anh L. đến nhà chú chửi bới, đe dọa mang súng, lựu đạn giết chết cả nhà chú. Chửi chán rồi L. bỏ đi. 30 phút sau anh quay lại, mang theo con dao chặt củi rồi trèo tường vào nhà chú đập phá đồ đạc. Chú từ trên tầng 2 đi xuống, giằng co với cháu ở bếp. Thấy cháu cầm dao, chú cũng lên tầng 2 lấy một thanh kiếm rồi chém đứt rời cánh tay phải của cháu. Chú chém thêm nhiều nhát vào tay trái và lưng cháu. Cháu đổ gục xuống cửa bếp.
Chú gọi xe đưa cháu đi cấp cứu thì cháu đã tử vong. Khuya cùng ngày, chú ra đầu thú.
Tòa hỏi nhiều câu liên tiếp, nhức nhối: “Sao bị cáo lại giết cháu? Đó là cháu ruột của mình cơ mà. Là máu mủ ruột rà của bị cáo cơ mà?”. Bị cáo trả lời kiên quyết: “Vì nửa đêm nó sang nhà tôi gây sự.
Người ta nói giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, tôi là người dân bình thường, có người muốn sát hại gia đình tôi thì tôi phải tự vệ. Tôi bị tấn công, trong hoàn cảnh đó tôi vô cùng bức xúc”.
Tòa hỏi tiếp tại sao nửa đêm anh L. lại sang nhà bị cáo chửi bới và ném gạch vào nhà. Bị cáo bảo: “Tôi và bố mẹ L. có bất đồng quan điểm về phân chia tài sản nhưng đã thỏa thuận xong rồi, không liên quan đến L.”.
Bị cáo bảo đã thỏa thuận xong nhưng trên thực tế và những gì được tòa công bố thì không phải vậy. Nếu đã xong, nếu trong lòng cả bị cáo - bị hại không còn sân si chuyện đất đai thì nửa đêm anh L. đã không đến nhà chú ruột bảo “ai cho mày xây nhà trên phần đất ông nội tao để lại”.
Suốt phiên tòa, hai bên gia đình bị cáo và bị hại không ai nhìn ai. Ông Trịnh Xuân Thắng cũng không lần nào nhìn em trai ngồi trước vành móng ngựa. Ông ủy quyền cho vợ tham gia phiên tòa. Vợ ông yêu cầu tòa phải xử nghiêm bị cáo, phải bồi thường cho gia đình bà gần 4 tỉ đồng tiền mai táng phí và tổn thất tinh thần.
Hàng xóm nhà bị cáo và bị hại kể bố mẹ bị cáo ly thân từ lâu. Ông Thắng và các em ở với bố, bị cáo ở với mẹ.
Từ khi ông bà qua đời không để lại di chúc thì anh em trở nên bất đồng vì phân chia tài sản. Từ lâu, hai gia đình không ai nhìn ai. Khi bị cáo phá dãy nhà trọ cũ để xây dãy nhà trọ mới cao và rộng hơn thì mâu thuẫn của họ thêm sâu sắc. Nghe bố kể lại những mâu thuẫn ấy rồi cho rằng chú ruột xây nhà lấn sang đất nhà mình, L. mới tìm chú để gây sự.
Không ai nhìn ai
Vợ bị cáo có mặt tại tòa với tư cách người làm chứng. Chị bảo nửa đêm khi cháu của chồng mang dao sang nhà, chị đã 4-5 lần điện thoại cho một người hàng xóm, nhờ người này nhắn bố mẹ L. sang khuyên L. về nhưng không thấy ai sang.
Tòa gọi người hàng xóm hỏi có đúng vậy không, sao bà không sang khuyên can? Bà này bảo: “Đêm hôm tôi không thích can thiệp chuyện của gia đình người khác. Tôi đã nhắn mẹ của L. nhưng bà ấy không sang”.
Như muốn truy tìm nguyên nhân của sự việc đau lòng xảy ra mà không ai khuyên can, tòa gọi mẹ của nạn nhân đứng lên hỏi: “Sao con sang nhà chú ruột gây sự mà vợ chồng bà không ai can ngăn?”. Bà bảo ngắn gọn: “Đêm hôm vợ chồng tôi chân đau, các em của L. đi vắng nên không ai sang kéo L. về được”.
“Không ai kéo L. về được” nên mới xảy ra sự việc cháu mất, chú đi tù. Trước câu trả lời ấy của mẹ nạn nhân, vị luật sư bào chữa cho bị cáo nói gay gắt: “Thái độ của bố mẹ bị hại như vậy là thờ ơ, mặc kệ mọi chuyện xảy ra...”.
Tòa tuyên bị cáo án chung thân về tội giết người.
Sau phiên tòa, mẹ của nạn nhân bảo án chung thân nhẹ quá, phải kháng cáo. Bị cáo cũng đã có đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt vì cho rằng bị hại có lỗi. Sau phiên tòa hôm ấy, bị cáo được nán lại gặp người thân ít phút, ông Thắng và gia đình thì nhanh chân gặp luật sư để bàn thủ tục kháng cáo. Gia đình bị cáo - bị hại vẫn không ai nhìn ai...



Theo: TTO
TÂM LỤA


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.